Vùng đất cấm – Phạm Duy
Đánh giá
1. Tôi cấm [Dm] em cuộc tình hoang [Bb] phí
Tôi cấm [C] em để nhạt [A7] gót son [Dm] mềm
Và tôi cấm em buồn [Gm] lòng khi tình lỡ không [Dm] thành
Tìm sầu [Gm] theo lời [Bb] gió qua [Dm] mành, gầy không lụa [A7] gối.
2. Tôi cấm [Dm] em muôn từ gian [Bb] dối
Tôi cấm [C] em đừng tìm [A7] vớ sao [Dm] trời
Đừng đem nét môi giận [Gm] hờn theo lời nói u [Dm] hoài
Vì tình [Gm] yêu là [Bb] tháng năm [Dm] dài, [A7] tựa muôn thước [Dm] mây.
ĐK: Người [Dm] yêu hỡi, người [F] yêu ơi
Sao em không [Gm] nói gì, hương xuân mới [F] tới
[Bb] Như dòng suối tuyệt [A7] vời
[Bb] Em có bao giờ nhung [Dm] nhớ cho [Gm] người
Đang vì [F] đời nổi [Bb] trôi nên lẻ [Dm] loi.
3. Tôi thiếp [Dm] đi trên vùng đất [Bb] cấm
Tôi thấy [C] em ngồi lạnh [A7] thắm vai [Dm] mềm
Toả hương tóc mây mặn [Gm] mà như nhạc khúc êm [Dm] đềm
Trời hồng [Gm] pha màu [Bb] nắng bên [Dm] thềm
[A7] Người mong bước [Dm] em.
* Vùng đất [Bb] cấm, tôi xin [A7] em…