Vùng biển trời và màu áo em – Nguyễn Vũ – Mặc Thế Nhân

Tone

Đánh giá

 

Giờ [C]  có riêng [F]  mình anh ở chốn [C]  này

Trời mây bốn bề màu xanh áo em

Thành đô xa [F]  lắm giờ anh ngồi [G]  đây nhớ [F]  nhiều mà biết nói [C]  gì

Có buồn không [G]  em những chiều tan trường [F]  không ai đưa đón bước em [G]  đi.

 

Ngày [C]  ấy chúng [F]  mình chung một mái [C]  trường

Chiều mưa lối về dìu nhau bước đi

Thành đô lẻ [F]  bóng mình anh ngồi [G]  đây ngắm [F]  trời mà thương nhớ [C]  đầy

Nhớ ngày chia [G]  tay thoáng buồn nên trời [F]  thương kéo mây [G]  che thành [C]  đô.

 

Đôi khi thấy [F]  buồn vì thương đời [Dm]  lính chiến bấp [G]  bên triền [C]  sóng

Đời anh thương [F]  nhớ khi cánh chim trời tung cánh bọc biển [C]  khơi

Đời anh vui [F]  say kiếp phong ba hôm [C]  nay để mong cho mai [Dm]  đây ta vẹn đầy

Là ngày non nước hết binh [Am]  đao cuộc đời đôi [Dm]  lứa hết xa [C]  nhau.

 

Ngày [C]  đó quay [F]  tàu anh tìm lối [C]  về

Mình đi giữa trời nhiều hoa lá bay

Chờ anh em [F]  nhé hẹn em ngày [G]  mai có [F]  người nhặt hoa sóng [C]  về

Kết thành vòng [G]  hoa mỹ miều trao làm [F]  hoa cưới cho [G]  ta đẹp [C]  đôi.