Tựa sương khói mong manh – Quốc Dũng
Đánh giá
1. [Em] Đêm chìm [D] đắm ánh [C] trăng mơ [Em] hồ
[Am] Sông trầm [E7] lắng u [C] hoài nằm đôi [B7] bờ
Dòng sông nước cuốn trôi [Em] đi mùa trăng cũ hoen [B7] mi
[Am] Lòng sao vẫn chưa [D] phai biệt [B7] ly.
2. [Em] Em lặng [D] đứng bên [C] sông bao [Em] lần
[Am] Nghe lời [E7] gió ru [C] tình buồn não [B7] nùng
Ngày vui ấy qua [Em] nhanh tựa sương khói mong [B7] manh
[Am] Thì anh hỡi đau [B7] thương này cũng [Em] đành.
ĐK: [Em] Sóng vỗ [Am] về, tình [Em] nương náu cơn [Am] mê
[D] Sông mong [G] chờ, tình [C] thôi ao ước [B7] thề.
Từng đêm tối hoang [Em] mang [E7] bao niềm nhớ kêu [Am] khan
[B7] Tình còn mãi theo [C] sông [B7] về khuất [Em] ngàn.
3. [Em] Sương đọng [D] xuống dấu [C] chân thẫn [Em] thờ
[Am] Mây còn [E7] cuốn trôi [C] từng ngày ngóng [B7] chờ
Tình đã quá long [Em] đong dòng sông vẫn thương [B7] mong
[Am] Hẹn nhau nhé anh [B7] ơi tận cuối [Em] dòng .