Tự trầm – Việt Dzũng thơ Hoàng Ngọc Ẩn

Tone

Đánh giá

 

1.[Dm]  Đêm nhớ về [A7]  em giấc hương [Bb]  nồng lưu luyến thịt [A7]  da

Nơi ta hôn [Gm]  em tự nhiên nẩy [C]  lộc cụm rừng trăm [A7]  năm nay đã nở [Dm]  hoa

Hoa cuối mùa [A7]  xuân nhánh điêu [Bb]  tàn giăng kín trùng [A7]  khơi

Hoa đang xanh [Gm]  tươi một đêm tự [C]  trầm còn lại mình [A7]  ta giữa cội âm [Dm]  thầm

 

ĐK: Trong đêm [Gm]  hải đảo ru hồn ta [Dm]  cúi mặt

Ly rượu em [A7]  mời ta chưa uống đã say

Từng sợi lông [Gm]  tơ ghi tạt dấu chân [F]  ai

Trần truồng trăm [A7]  năm nhạt nhoà đó mơ [Dm]  phai

 

Trong đêm [Gm]  độc hành ru hồn tên [Dm]  thất trận

Ta gọi tên [A7]  người trên năm đốt ngón tay

Một mình đơn [Gm]  côi đi lạc giữa cơn [F]  say

Bên ni bên [A7]  tê đời hun hút dặm [Dm]  dài

 

2. [Dm]  Em hấp hối [A7]  màn đêm giữa kinh [Bb]  hoàng bỗng hé nụ [A7]  hoa

Cơn mưa hôm [Gm]  qua mồ hôi nhỏ [C]  giọt dạt dào đam [A7]  mê sóng cuốn bờ [Dm]  xa

Em sống nhục [A7]  vinh giữa khung [Bb]  chiều em hát lời [A7]  kinh

Đêm nay cô [Gm]  đơn hồn ta tự [C]  trầm còn lại riêng [A7]  em giữa cội âm [Dm]  thầm