Trong ánh mặt trời – Phan Mạnh Quỳnh
Đánh giá
1. Một tia nắng [Em] chiếu qua, hàng cây đứng [G] trơ nhà
Vài giọt sương [Bm] rơi nhẹ, thấy thảnh thơi trong ngày [D] mới
Bỏ qua những [Em] vấn vương và tạm quên [G] u buồn
Để thôi rơi những [Bm] giọt lệ, trong bóng đêm ta ngậm [Em] ngùi.
Ngày hôm [Em] qua người quay bước đi và ta nói câu giã [G] từ
Lòng ta bỗng nhiên thấy sao nhẹ [Bm] nhàng như khi mới chớm [C] yêu
Hay vì những [Em] nỗi phiền ưu ấy ta đã chôn giấu sâu trong [G] lòng
Để khi nhớ nhung mai sau ta [Bm] cười bâng khuâng xa [C] xăm.
ĐK:
Trong ánh mặt [Em] trời, chợt thấy lòng tôi [D] chơi vơi
Nghe gió cất [C] lời rằng hãy cố gắng quên đi một [Em] người
Ánh sáng rạng [Em] ngời ủ trong lòng sức sống [Bm] mới
Quá khứ xa [C] rời và tương lai đang [Em] tới
Trong ánh mặt [G] trời thứ tha đi ta [Bm] hỡi
Ta sẽ quên một thời trong ánh mặt [Em] trời.
2. Tình yêu như [Em] cánh chim, lạc về nơi [G] đâu tìm
Chỉ như cơn [Bm] mơ đẹp, tan mất đi khi ngày [D] lên
Giờ đây ta [Em] với ta, và tâm trí [G] mới lạ
Nhìn xanh tươi hơn cuộc [D] đời, khi ta không sống riêng cho một [Em] người.
Vì ngày hôm [Em] qua người quay bước đi và ta nói câu giã [G] từ
Lòng ta bỗng nhiên thấy sao nhẹ [Bm] nhàng như khi mới chớm [C] yêu
Hay vì những [Em] nỗi phiền ưu ấy ta đã chôn giấu sâu trong [G] lòng
Để khi nhớ nhung mai sau ta [Bm] cười bâng khuâng xa [C] xăm.