Tôi đi từ vô thủy – Thích Chân Quang – Thích Chân Quang

Tone

Đánh giá

 

 

Tôi [Em] đi từ vô thủy

Rồi [D] đến nẻo vô [G] chung

Kiếp này dừng chân [C] nghỉ

Duyên [D] tao ngộ tương [B7] phùng.

 

Tôi [Em] đi từ muôn [D] kiếp

Gọi mặt trời đi [G] theo

Trên vai là chiếc [Am] túi

Làm [D] bạn đường cheo [Em] leo.

 

Tôi [Em] đi trong luân hồi

Tôi đi trong chơi [G] vơi

Tôi [Am] đi trong đất [B7] trời

Đi trong trái tim [Em] tôi.

 

Tôi [Em] đi từ vô thủy

Qua [D] vạn kiếp con [G] người

Mỗi [Am] kiếp xuôi nằm [D] nghỉ

Là [B7] thịt xương tả tơi.

 

Long [Em] đong tìm sự [C] sống

Cứ [Em] ngỡ đời ngát [Am] hương

Nào [D] ngờ trăm năm [Bm] mộng

Tổ ấm lìa muôn [C] phương.

 

Hạnh [Em] phúc ai thấy [D] chăng

Chỉ thấy nỗi đau [G] này

Vinh [Am] hoa như bọt [D] nước

Yêu [B7] thương như làn [Em] gió.

 

Muôn [Am] kiếp rồi xót [C] xa

Dong [D] ruổi theo phù [Em] hoa

Làm nô tỳ ái [B7] dục

Bỏ quên tâm hồn [Em] ta.

 

Kiếp [C] này tôi trở [Em] lại

Thân [D] mặc áo cà [G] sa

Chiếc [Am] bát bạn đêm [Em] ngày

Giáo [D] lý Phật đong [B7] đầy.

 

Bình [D] bát cơm ngàn [G] nhà

Thân đi muôn dặm [Em] xa

Muốn thoát bờ sinh [B7] tử

Mây trắng hỏi đường [Em] qua.

 

Qua [D] sông mê khổ [C] nạn

Qua [D] danh sắc cuộc [Em] đời

Qua [Am] hận thù lửa [D] đạn

Qua vạn trái tim [G] ai.

 

Ngàn [Em] trăng sao đưa [C] lối

Suối [D] xanh biếc mơ [Em] màng

Cỏ [Am] hoa chim ríu rít

Như [D] nụ cười trong [B7] gió.

 

Thế [Em] nhân ơi khổ [C] đau

Giữa nhân gian u [Em] sầu

Hãy [C] quay về quê cũ

Xây [D] lại mái tranh [G] xưa.

 

Nhà [Em] xưa tâm linh [C] đó

Chân [Em] tính của muôn [Am] sinh

Mùi hương bay theo [D] gió

Vang [B7] tiếng ngàn câu [Em] kinh.

 

Tôi [Em] đi từ vô thủy

Rồi [D] đến nẻo vô [G] chung

Kiếp này dừng chân [C] nghỉ

Duyên [D] tao ngộ tương [B7] phùng.

 

Tôi [G] dừng chân cuối [Em] trời

Dưới [D] dòng nguyệt rơi [G] rơi

Viết [C] lên bài thơ vui

Nói thay cả tim [D] tôi.

 

Tiếng [B7] chuông nào đón [D] mời

Bóng [B7] ai còn xa [Em] khơi.

 

Qua [Em] đêm đen hiểm [C] nạn

Qua [D] hương sắc cuộc [Em] đời

Qua [Am] lạc loài phiền [D] muộn

Qua tình nghĩa chơi [G] vơi.

 

Ngày [Em] mây cao giăng [C] lối

Núi [D] xanh đứng ven [Em] trời

Cỏ [Am] hoa thơm lất phất

Ai [D] cười đùa theo [B7] gió.

 

Thế [Em] nhân ơi tìm [C] đâu

Giữa nhân gian u [Em] sầu

Hãy [C] xuôi dòng sông cũ

Quê [D] nhà rất thương [G] yêu.

 

Nguồn [Em] tâm linh phơi [C] phới

Chân [Em] lý của muôn [Am] nơi

Tình thương bay muôn [D] lối

Thanh [B7] thoát vầng trăng [Em] soi.

 

Tôi [Em] đi từ vô thủy

Rồi [D] đến nẻo vô [G] chung

Kiếp này dừng chân [C] nghỉ

Duyên [D] tao ngộ tương [B7] phùng.

 

Ta [D] tìm nhau cuối [Em] trời

Dưới [D] phật đài hoa [G] rơi

Tiếng [C] kinh trầm buông lơi

Dáng ai ngồi im [D] hơi

Mái hiên chùa bóng [B7] nhòa

Mới lên vầng trăng [Em] xa.