Tổ quốc gọi tên mình – Đinh Trung Cẩn thơ Nguyễn Phan Quế Mai
Đánh giá
Tôi đang [Em] nghe Tổ quốc gọi tên [Am] mình
Bằng [F] tiếng sóng Trường [Dm] Sa, [C] Hoàng Sa dội vào ghềnh [E7] đá
Tiếng Tổ [F] quốc vọng về từ biển [Dm] cả
Nơi bão tố dập [B7] dồn, chăng [Dm] lưới, bủa [E7] vây
Tôi đang nghe Tổ quốc gọi tên [Am] mình
Bằng [F] tiếng sóng Trường [Dm] Sa, [C] Hoàng Sa dội vào ghềnh [E7] đá
Sóng cuồng [F] cuộn lên dáng hình đất [Dm] nước
Một tấc biển cắt [B7] rời, [E7] vạn tấc đất đớn [Am] đau
Tổ quốc của [Dm] tôi, Tổ quốc của [E7] tôi
Mấy ngàn [Dm] năm chưa bao giờ ngơi [Am] nghỉ
Ngọn đuốc Hòa [F] bình, bao người đã [C] ngã
Máu của [E7] người nhuộm mặn sóng biển [Am] Đông
Tổ quốc linh [Dm] thiêng, [E7] tổ quốc linh thiêng
Ngọn đuốc [F] hòa bình trên tay rực [C] lửa
Biết bao triệu [G] mỗi người thao thức tiếng [E7] Việt Nam
Biết bao triệu [F] người lấy thân mình che [C] chở
Tổ quốc linh [Dm] thiêng, [E7] tổ quốc linh thiêng
Ngọn đuốc [F] hòa bình trên tay rực [C] lửa
Tôi lắng [Dm] nghe, tôi lắng [G] nghe
Tôi [E7] lắng nghe Tổ quốc gọi tên [Am] mình