Thương hoài ngàn năm – Phạm Mạnh Cương – năm: 1956

Tone

Đánh giá

 

 

1. Ngàn năm thương hoài một bóng người [Dm]  thôi

Tình đã khơi [Bb]  rồi mộng khó nhạt [A]  phai

Trăng [A7]  khuyết rồi có khi [Dm]  đầy

Ngăn cách rồi cũng xum [F]  vầy

Mây bay bay hoài ngàn [A7]  năm.

2. Lòng như con thuyền đổ bến tình [Dm]  yêu

Ngại gió mưa [Bb]  chiều thuyền vẫn còn [A]  neo

Ai [A7]  đó dù có hững [Dm]  hờ,

Ai đó dù đã âm [F]  thầm

Ra [A7]  đi ôm trọn niềm [Dm]  thương.

ĐK:

Thương hoài ôi ngàn năm còn [Bb]  đó

Đá [Gm]  mòn mà tình có mòn [Dm]  đâu

Tình đầu là tình cuối người [A7]  ơi

Suốt đời mình nguyện câu lứa [Dm]  đôi.

3. Thời gian âm thầm như nước về [Dm]  khơi

Lòng trót yêu [Bb]  người tình khó đổi [A]  thay

Hoa [A7]  thắm rồi có khi [Dm]  tàn,

Tình ấy chỉ đến một [F]  lần

Tâm [A7]  tư thương hoài ngàn [Dm]  năm.