Thiên Bồng Tình Truyện – Chung Thanh Duy – Phơ Nguyễn

Tone

Đánh giá

 

 

 Ta cũng vì [Bm] nàng mà bị đọa đày nơi nhân giới

Chẳng phải kiếp [F#m] người mà phải đầu thai làm súc sinh

Bao năm trốn [Bm] chạy nhìn về thật xa nơi thiên giới

Cung trăng bóng [F#m] nàng mà sao chẳng một lần với tay tới

 

Ta cứ ngắm [Bm] nàng mỗi ngày mà lòng ta đau thắt

Say mê chỉ [F#m] mình nàng mà nàng nào để ý thân ta

Ôm cay ngậm [Bm] đắng nơi đây trần gian đâu sướng gì

Nhưng biết làm [F#m] sao ta phải ở đây là bởi vì

 

Tự hỏi thế gian tình là [Bm] chi mà lại đọa đày thân tôi như thế

Thật chẳng lẽ yêu cũng là [F#m] sai trời cao phạt tôi ra thế này

Đường đường ở trên cao là đại [Bm] soái chỉ huy ngàn vạn thiên binh thiên tướng

Mà vì trót say mê nàng [F#m] nên ta bây giờ đây sống kiếp lạc loài u [Bm] hoài

 

Sông sâu biển [Bm] rộng trời cao nào đâu mà có thấu

Mấy khi nàng [F#m] đã nhìn xuống rồi xót thương kẻ tình si

Mây đen mờ [Bm] khuất ánh trăng làm ta cứ kiếm tìm

Sâu trong đôi [F#m] mắt ta bây giờ đây ngàn nỗi niềm

 

[Bm] Không may chẳng qua chỉ là không may xót xa rơi vào là

[F#m] Ối a vòng xoáy chữ tình làm tổn thương chỉ trái tim mình

[Bm] Không may chẳng qua chỉ là không may xót xa rơi vào là [F#m] ối a

 

Tự hỏi thế gian tình là [Bm] chi mà lại đọa đày thân tôi như thế

Thật chẳng lẽ yêu cũng là [F#m] sai trời cao phạt tôi ra thế này

Đường đường ở trên cao là đại [Bm] soái chỉ huy ngàn vạn thiên binh thiên tướng

Mà vì trót say mê nàng [F#m] nên ta bây giờ đây sống kiếp lạc loài

 

Đó chỉ riêng mình [Bm] ta lạc lối trong chữ tình ta yêu nàng hơn là yêu cả chính mình

Trái tim của [F#m] ta lưu giữ mãi bóng hình trôi qua ngày tháng chẳng khi nào yên bình

Lắng nghe âm [Bm] thanh hạt mưa rơi trĩu nặng rơi trên đôi mắt buồn dâng như chết lặng người

Biết phải làm [F#m] sao đôi môi có thể cười sâu bên trong thâm tâm tiếng khóc vỡ [Bm] òa

Cũng bởi yêu [F#m] nàng là cũng bởi cũng bởi vì [Bm] nàng

Cũng bởi yêu [F#m] nàng [Bm]