Số Phận An Bài – Tài Nguyễn – Hoàng Hải Dương
Đánh giá
[Am] Khi đêm đen nhẹ nhàng che [Em] lấp ánh dương
[Dm] Em loay hoay vội vàng son [Em] phấn lên đường
[Am] Trên đôi chân lặng thầm giữa [Em] chốn đông người
Để [Dm] vài người tìm [Em] đến, [Am] rồi đi...
[Am] Sau cơn say còn lại thân [Em] xác rã rời
[Dm] Em cô đơn một mình em [Em] với lối về
[Am] Lê đôi chân mệt nhoài lạc [Em] giữa dòng đời
Làm [Dm] sao để tìm thấy? Nơi bình [G] yên...?
[F] Có bao giờ ai biết đâu? Những nỗi [Em] đau mà em cố [Am] giấu?
[Dm] Có bao giờ ai [G] biết đâu? Đã [C] khắc sâu...
Người đời chỉ [F] ví em là, ĐÓA HOA DẠI [Em] sống ở nơi [Am] ven đường
Chờ bình [Dm] minh xóa tan u [Em] tối... Đến [Am] bao giờ...?
[Am] Đoạn đường còn dài nhưng em phải [Em] bước đi
Nước mắt em chẳng [Dm] còn nữa cũng chẳng thể [Em] rời nữa đâu...
[Am] Nếu ai đó cho em một [Em] điều ước
Em chỉ [Dm] ước được, [Em] sống trong [A7] tình yêu... [Am]
[F] Biết bao giờ ai đến đây? Dang cánh [Em] tay để em nắm [Am] lấy?
[Dm] Biết bao giờ ai [G] đến đây? Để [C] đổi thay?
Dù chỉ được [F] sống một ngày với một người [Em] sẽ cho em [Am] nụ cười
Cuộc đời [Dm] em tổn thương như [Em] thế đã [Am] quá nhiều...
[F] Có bao giờ ai biết đâu? Những nỗi [Em] đau mà em cố [Am] giấu?
[Dm] Có bao giờ ai [G] biết đâu? Đã [C] khắc sâu...
Người đời chỉ [F] ví em là, ĐÓA HOA DẠI [Em] sống ở nơi [Am] ven đường
Chờ bình [Dm] minh xóa tan u [Em] tối... Đến [Am] bao giờ...?