Sài Gòn vĩnh biệt tình ta – Song Ngọc thơ Hoàng Ngọc Ẩn
Đánh giá
1. Chiều Sài [Dm] Gòn người có đi qua
Nhớ chiều [Gm] xưa dáng nhỏ mong [Dm] chờ
Những con [Gm] đường chừ đây cúi [A7] mặt
Mắt nai buồn hồn bỗng bơ [Dm] vơ.
Mưa Sài [Bb] Gòn [C] người có chờ [F] ta
Nhớ chiều [A7] xưa thành phố nhạt [Dm] nhòa
Mưa chậm [Gm] buồn mưa giăng phố [A7] nhỏ
Em lặng nhìn người sắp đi [Dm] xa.
ĐK:
Ôi! Đêm Sài [F] Gòn thành phố giới [C] nghiêm
Nhớ người yêu [F] ta bước nhỏ tìm [Dm] về
Gác nghèo năm [Gm] xưa khung cửa bỏ [C] ngỏ đèn đêm thương [F] nhớ
Ta thương Sài [F] Gòn ngàn kiếp khó [C] phai
Nhớ hàng me [F] nghiêng nắng chiều chạy [Dm] dài
Nghĩa địa riêng [Gm] em âm thầm gục [A7] đầu
Khóc biệt ngày [Dm] vui.
Ta thương Sài [F] Gòn giờ đã đổi [C] tên
Nhớ người thân [F] yêu đã lạc đường [Dm] tìm
Phố buồn xanh [Gm] xao em còn một [C] mình lạc loài chân [F] chim.
Ta thương Sài [F] Gòn trọn kiếp thủy [C] chung
Trách làm chi [F] ai xa mặt chạnh [Dm] lòng
Nỗi buồn cơn [Gm] đau giết mòn tuổi [A7] mộng
Ai buồn gì [Dm] không.
2. Người Sài [Dm] Gòn thường vẫn hay mơ
Cho giờ [Gm] đây giữa cảnh ngục [Dm] tù
Vẫn mơ [Gm] về đường xưa lối [A7] cũ
Vẫn mơ về ngày tháng xa [Dm] xưa
Từ ngục [Bb] tù [C] người viết bài [F] ca
Khiến người [A7] đi mắt lệ nhạt [Dm] nhòa
Cung điệu [Gm] buồn chừng như nức [A7] nở
Ôi! Sài Gòn, vĩnh biệt tình [Dm] ta.