Rong khúc (Rong ca 10) – Phạm Duy
Đánh giá
1. Từ cõi xa [C] xôi, muôn ngàn thế [Am] giới
Anh đã đi [Dm] theo nắng từ trời [C] vui
Anh xuống nơi [Am] chơi lúc người mới [Em] tới
Anh đã hân [Dm] hoan ghé qua cuộc [G] đời
Cuộc đời trần gian, chỉ [D7] có trăm [G] năm
Anh đã rong [C] chơi khắp miền hoang [Am] dã
Anh đã đi [Dm] qua bốn bể gần [C] xa
Êm ái rơi [Am] theo tuyết miền băng [Em] giá
Hay cuốn bay [Dm] theo gió sa mạc [G] già
Ở nơi dương thế mặn [C] mà
Anh đã rong [F] chơi khắp nẻo đường [C] trần
Anh đã quên [F] đi những nẻo đường [C] tiên
Chân đã tung [F] tăng khắp nẻo đường [C] đời
Anh đã cho [F] anh sống thật đầy [C] vơi
2. Đã chót đưa [C] em tới nguồn yêu [Am] dấu
Anh cũng theo [Dm] em bước vào khổ [C] đau
Khi thấy ai [Am] trong cõi trần khô [Em] héo
Anh đã dâng [Dm] cho trái tim nhiệm [G] mầu
Đời mà chìm sâu, cũng [D7] muốn leo [G] cao
Anh bước khoan [C] thai lối rừng hun [Am] hút
Đưa đón [Dm] chân anh có lửa hoàng [C] hôn
Anh dẫn [Am] em vươn tới miền an [Em] tĩnh
Cho bớt mông [Dm] mênh cõi sinh mệnh [G] buồn
Ở nhịp trần gian quay [C] cuồng
Anh đã rong [F] chơi khắp nẻo đường [C] tình
Anh đã theo [F] em đi gặp bình [C] minh.
Như đã rong [F] chơi khắp nẻo đường [C] chiều
Như đã đưa [F] em tới đỉnh tình [C] yêu
3. Thôi nhé cho [C] anh giã từ trái [Am] đất
Anh đã nghe [Dm] vang tiếng gọi càn [C] khôn
Nhưng nếu [Am] em yêu muốn vào cõi [Em] lớn
Anh sẽ cho [Dm] em dắt tay lên [G] đường
Một đường hành tinh, đi thăm [D7] những thái [G] dương
Anh dắt tay [C] em đi vào ngàn [Am] mai
Anh khoác vai [Dm] em bước về ngàn [C] xưa
Ta sẽ quên [Am] như có mình nơi [Em] đó
Ta sẽ quên [Dm] như có ta nơi [G] này
Và lộ trình Ta miệt [C] mài.
Ta vứt sau [F] ta những nẻo đường [C] trần
Ta vút bay [F] theo những nẻo đường [C] tiên
Nhưng nếu mai [F] sau, ai gọi người [C] tình
Anh sẽ quay [F] lưng bước về nẻo [C] xanh