Quá vội – Trần Duy Đức – Minh Đạt
Đánh giá
Trời mây [Dm] nước đổ dồn về gặp [Dm9] đất
[C7] Không gian đây tí tách phút nhiệm [F] màu
[D7] Em vũ [G] bão giữa thời [A] gian tưởng mất
[Bm] Dâng trong [Em] anh một nỗi nhớ bắt [A] đầu.
Ngày vội [Dm] nắng soi tóc em rất [Dm9] ngắn
[C7] Anh vội yêu như thuở mới biết [F] yêu
[D7] Tối vội [G7] mưa cho khuya về nhắn [C] vội
[Gm6] Môi hôn [A7] đi cho một thoáng thật [Dm] gần.
Để ngày nắng [D] mới cắm hoa đầy mặt [D7] đất
Để phấn thông [G] vàng cho một sáng lung [F#m] linh [Bm]
Bầy chim xoải [Em] cánh trong lòng anh thảng [G] thốt
Bởi mắt nhung [A] đen trong một tối rất [D] tình.
Trời vội [Dm] sáng nhoài người trên nỗi [Dm6] nhớ
[C7] Hồn dại khờ theo mây gió đi [F] hoang
[D7] Dây ngũ [G] sắc rối chân [A] chàng phiêu lãng
[Gm6] Vội vàng [A7] ư? năm tháng có bao [Dm] giờ.