Phố mưa (Tiếng hát đỉnh trời) – Tôn Thất Lập
Đánh giá
Tiếng hát [Dm] nào về ru trên đỉnh [A7] trời
Lúc em về lạnh từng con phố [Dm] dài
Chiều còn [F] mưa hàng phố âm [Bb] thầm
Từng cây [A7] cao chia cắt dòng [Dm] sông.
Chân em xa [C] rồi, ngày giông bão tới
Chân em xa [Dm] rồi, buồn phiền mây [A7] trôi
Mưa thầm đầu [Gm] mùa, ướt áo em [Bb] dài
[A7] Ướt cả lòng người trên phố [Dm] đầy.
ĐK1:
[F] Mưa còn ru người trong cách xa
Chờ em đến đã quen mưa [C] chiều
Bước phong [Bb] trần nghe lãng quên đã [A7] gần
Ngoài sông xa, gió cũng chồn [Dm] chân.
[F] Mưa dìu em đầy vơi đã quen,
Bày tay gió cây lá ngả [A7] nghiêng,
Anh đưa em [F] về đường vui ướt [C] lá
Sau cơn mưa [A7] dài ngỡ vừa trong giấc [Dm] hồng.
Tiếng hát [Dm] nào vừa ru trên phố [A7] đầy
Dắt em về một ngày vui đã [Dm] dài
Tiếng hát nào gọi mưa trên phố [A7] hồng
Dắt em về ngọt bùi nghe đã [Dm] nồng.
ĐK2:
[F] Em chờ mưa từng đêm đã quen
Ngoài phố vắng gót chân da [C] mềm
Bước phiêu [Bb] bồng nghe lãng du mỏi [A7] mòn
Lời ru xưa như đã đầy [Dm] vơi.
[F] Em chờ mưa từng đêm đã quen
Ngoài song gió cây lá ngả [A7] nghiêng
Anh đưa em [F] về hàng cây ướt [C] áo
Sau cơn mưa [A7] rộng mẹ chờ bên bếp [Dm] hồng.
Tiếng hát [Dm] nào tròn môi trên phiến [A7] hồng
Dắt em về ngọt bùi nghe đã [Dm] nồng
Tiếng hát nào gọi mưa trên phố [A7] vàng
Lúc em về rượu nồng nghe đã [Dm] tàn.