Phận Mồ Côi – Phạm Hải Đăng – Cẩm Tiên

Tone

Đánh giá

 

 

Hò... ơ...

Đêm đêm con ngước lên trời

Hỏi xem cha mẹ con giờ ở đâu

Có cha có mẹ thì hơn

Không cha không mẹ, như đờn đứt dây...

 

Đàn đứt dây còn xoay còn nối

Không cha không mẹ, hò ơ...

Không cha không mẹ, con phải mồ côi...

 

Từ lúc ra [Gm] đời, con mong được nghe tiếng mẹ ầu [Bb] ơ

Rồi lúc biết cất [Dm] lời, con mong [Gm] được cất tiếng gọi mẹ [Cm] cha

Phận đời mồ [Dm] côi con đâu mơ ước gì [F] cao

Chỉ cầu mong [D7] sao luôn có cha mẹ [Gm] ở bên. [CGm] 

 

Rồi bước vào [Gm] đời, mang thân phận đứa trẻ mồ [Bb] côi

Chẳng biết cha [Dm] mẹ ông bà [Gm] hay là người [Cm] thân

Phận đời mồ [Dm] côi sáng hôm thui thủi mình [F] tôi

Bạn bè xung [D7] quanh không có ai cùng sẻ [Gm] chia.

 

Đk:

Mẹ cha [Gm] ơi, sao bỏ [C] con giữa chốn chợ [Gm] đời

Phận đời mồ [F] côi con bơ vơ giữa dòng đời [Dm] nổi trôi

Giờ buồn [F] vui, con đâu [D7] biết chia sẻ cùng [Eb] ai

[F] Trời cao [Gm] ơi, giờ mẹ [C] cha con ở nơi [Gm] nào

Một lần [F] thôi, cho con tiếng gọi mẹ [Dm] ơi

Thèm được [F] nghe, nghe [D7] tiếng của [Gm] mẹ, mẹ ơi.