Núi và gió – Nguyễn Văn Đông
Đánh giá
Ngâm thơ:
Anh là gió, em là núi
Gió muôn đời ham rong ruổi
Núi muôn thuở đứng chờ mong
Một [C] thời anh mê mãi
Dấn [F] bước theo đường mây
Để [G] sầu giăng mắt ai
[F] Hững hờ vòng tay tình [C] ái
Nhạt màu trang thư năm [Em] cũ
Mãi [F] mê đường bay cuối [G] nơi chân [C] mây
Ngày se mối duyên [F] tình
Có vầng trăng chứng [G] minh,
Có [C] môi hồng thắm [Em] xinh
Có [Am] muôn lời uớc [Dm] nguyền
Mà [Am] vòng tay em [G] mềm
Thả ước mơ về với mây [C] trời
Bến nước [G] xưa đầy gió [C] mưa
Những [G] chiều thôi đón [F] đưa
Nghe [G] tình người khác [C] xưa
Và [G] tiếng yêu ngày [Dm] nao nghe buồn [G] tênh
Một [F] ngày vui không [Em] đến
Một [F] đời vào lãng [C] quên
Nhớ đêm trăng nào trên bến [G] mơ
Em nhìn sông nước [F] trôi, anh [G] tìm dệt ý [C] thơ
Thầm [G] đếm muôn vì [Dm] sao trên tầng [G] cao
Mộng [F] lòng đưa tay [Em] hái, và bóng [F] tối trôi đầy [C] tay
Nếu thật có cuộc đời lai [F] sinh,
[Dm] Núi và gió đẹp tình trăm [G] năm
Anh nguyền xin về nương bên [C] núi,
Em và [Am] anh dựng lều bên [Dm] suối trên [G] đồi yêu [C] đương
Đời suy [F] biến nên khiến ngày ấy tình [C] sầu.
Người mê mãi trong kiếp u [G] tối phù trần.
Ôi muôn đời rạng ngời chân [Dm] lý
”Hạnh [G] phúc vốn [F] do lòng [C] ta”