Nỗi xám cô đơn – Hoàng Cầm thơ Hoàng Ngọc Ẩn
Đánh giá
1. Đêm thức [Dm] giấc nghe [Gm] buồn lên dấy [Dm] động
Hồn chơi [Gm] vơi trong [C] nỗi nhớ khôn [F] nguôi
Sầu rụng [Bb] xuống với [Dm] muôn ngàn cung [Gm] bậc
Chảy xuôi [Dm] về miền nhung nhớ đầy [A7] vơi
2. Người yêu [Dm] hỡi! cho [Gm] ta hỏi đôi [Dm] lời
Gạn lọc [Gm] hoài mà [C] đục vẫn chưa [F] trong
Nên hơn nửa [Bb] kiếp giờ [Dm] này vẫn bôn [Gm] ba
Thuyền đà cập [A7] bến sao còn mãi lênh [Dm] đênh
ĐK: [F] Đêm lắng sâu vào [Bb] hồn
Ngoài kia tiếng [A7] chim gọi [Dm] đàn
Làm đêm trở [D7] giấc miên [Gm] man
[Bb] Ta tiếc thương nửa [Dm] đời sầu trong cô [A] quạnh
Nửa đời ta hoang phế sau [A7] lưng
3. Và nơi [Dm] ấy đêm [Gm] về sâu thăm [Dm] thẳm
Vùng cô [Gm] đơn xâu [C] xé thấu thịt [F] da
Đêm vẫn [Bb] xám và, cô đơn vẫn [A7] xám
Vẫn miệt mài trong nỗi xám [Dm] cô đơn