Ninh Thuận quê mình – Mạnh Hiếu thơ Phan Thành Khương

Tone

Đánh giá

 

1. Ninh Thuận quê [A]  mình biển [D]  xanh sóng vỗ miên [A]  man

Những cánh đồng muối trắng đàn hải [E]  âu tung cánh giữa trời [A]  xanh [E] 

Ninh Thuận quê [A]  mình bạt ngàn [D]  nho chín tím trời [Bm]  chiều

Tiếng hát ai ngọt [E]  ngào, cô gái Chăm e ấp sau vành [A]  khăn

 

2. Ai về Ninh [A]  Thuận về [D]  thăm Bác Ái kiên [A]  trung

Nhớ những ngày kháng chiến rừng chở [E]  che nuôi giấu bao đoàn [A]  quân [E] 

Ai về Ninh [A]  Thuận về [D]  thăm Ninh Chữ dạt [Bm]  dào

Hương gió ngạt [E]  ngào hát mê say con sóng bạc [A]  đầu

 

ĐK: Ninh Thuận [A]  ơi! lên Tà Nang đắm say tiếng khèn bầu

Về làng [F#m]  Chăm say điệu trống Ghi [E]  Năng

Ninh Thuận [A]  ơi! đây Cà Ná núi đá chồng lên [F#m]  đá

Vịnh Vĩnh [Bm]  Hy non nước hữu [E]  tình

Ơi! Quê [Bm]  mình Ninh [E]  Thuận mến [A]  yêu

 

Ninh Thuận [A]  ơi! say đàn đá mã la với rượu cần

Về làng [F#m]  Chăm say điệu múa Shi-[E]  va

Ninh Thuận [A]  ơi! lên đồi Tháp ngắm cánh đồng bông [F#m]  trắng

Về Vĩnh [Bm]  Hy non nước hữu [E]  tình

Ơi quê [Bm]  mình Ninh [E]  Thuận mến [A]  yêu