Những nụ gai mòn – Trần Trịnh thơ Hà Huyền Chi
Đánh giá
1. [F] Người tôi yêu [Am] đó tháng năm [Bb] xa như tuổi [C] Đông
[Dm] Mưa núi giăng [Am] sầu che cành khô cây mùa giấc [C] cong
[F] Người tôi yêu [Am] với khát khao [Bb] bao lời sắt [C] son
[Bb] Đây giấc mê [Dm] dài tôi tròn [Am] gai như nụ gai [F] mòn
ĐK: Ngày yêu [Dm] thương tóc em [Gm] dài hoa nắng [C] vương
Bước chân [F] mềm trên lối [Gm] vương cùng hẹn ước luôn có [C] nhau
Chiều xanh [Dm] xao nắng không [Gm] màu tôi lắng [C] nghe mình băng [F] giá
Ngỡ đâu [Gm] đó đã em bỏ [C] tôi tình đời biển [F] dâu [Bb]
2. [F] Từ xa em [Am] đó vết chém [Bb] đau tôi tìm [C] quên
[Dm] Nhưng vẫn em [Am] cười trong hồn tôi môi ngọt ý [C] đêm
[F] Dù bao năm [Am] tháng chất đam [Bb] mê còn ngất [C] ngây
[Bb] Dù mất nhau [Dm] rồi mà tôi [Am] vẫn còn thương còn thương [F] hoài