Người ra vùng hỏa tuyến – Hạ Vy – Song Ngọc
Đánh giá
1. Cơn gió [Gm] nào đưa mình gặp nhau đây
Tay trong bàn tay trăng rừng ngủ [F] say
Tôi anh đời [Bb] lính chiến xa [Eb] nhà
Gần [D] nhau được có mấy lúc xa [Gm] rồi
Như gió thoảng mây [D7] trôi
Anh nói [Gm] gì cho cạn niềm ưu tư
Riêng tôi từ khi quê mẹ lửa [F] binh
Thư sinh từ [Bb] giã bước đăng [Eb] trình
Ngày [D] đi dù có nuối tiếc hay [Gm] buồn
[Dm] Nhưng rồi lại [G] quen
ĐK: Còn [G] tôi chuyện ngày xưa [Bm] đó
Đêm cuối [Em] cùng giã từ người yêu [G] đi
Nàng [Am] khóc nghẹn ngào không nói
Tôi mỉm [D7] cười nhìn xa xa [G] lắm
Vì [Em] đất nước còn [Am] điêu linh khói lửa
Thì [B7] chớ trách người đi không hẹn [Em] về
Tình yêu tạm [Am] quên chuyện xưa nhớ [G] hoài
Chuyện đêm nay chúng [D7] mình trong chuyến đi hành [G] quân
2. Đêm chiến [Gm] trường tôi bạn ngồi bên nhau
Mai thôi hành quân chim trời lại [F] xa
Anh ra miền [Bb] hoả tuyến xa [Eb] vời
Còn [D] tôi về nới cuối gió chân [Gm] trời
Thương phút này bên [D7] nhau
Mai dẫu [Gm] rằng đôi mình còn đôi nơi
Xin anh đừng quên kỷ niệm buồn [F] vui
Mang theo [Bb] về dốc núi lưng [Eb] đồi
Để [D] hôm nao ngày đất nước thanh [Gm] bình
Ta lại gặp [Gm] nhau