Người Dưng – Vũ Ngọc Bích – PD Seven

Tone

Đánh giá

 

 

[Am] Nhớ tháng [E7] ngày ta chung [Am] lối

[Dm7] Nhớ lúc [E7] mình còn có [Am] đôi

[Am] Nhớ những [E7] lời anh đã [Am] nói

Chỉ muốn mình [Dm7] mãi yêu nhau, yêu [E7] tới lúc bạc [Am] đầu

 

[Am] Thế nhưng [E7] chỉ là dĩ [Am] vãng

[Dm7] Tất cả [E7] chỉ là dối [Am] gian

[Am] Phút ngỡ [E7] ngàng khi anh [Am] nói:

“Mình chia tay [Dm7] nhau đi thôi anh [E7] hết yêu em [Am] rồi” 

 

Cuộc tình là [Am] gió là mây, bay xa đến nơi nào?

Tựa như tiếng [Dm7] yêu của anh trao [E7] em khi nồng [Am] ấm

“Rằng anh yêu [Am] em thương em, anh chẳng thể mất em”

Vậy mà sao tối [Dm7] nay anh lại [E7] nói tiếng chia [Am] tay.

 

Vậy giờ gạt [Am] hết mọi thứ ta đã đắp xây từng ngày

Giờ anh nói với [Dm7] em “Không yêu ta [E7] vẫn là bạn [Am] tốt?”

Oh ... em không [Am] chắc đây là ý kiến hay

Bởi vì khi chia [Dm7] tay ta [E7] chỉ là người [Am] dưng.