Người Đàn Bà Ki Bo – Cao Minh – Cao Minh

Tone

Đánh giá

 

 

Ngày [G] bé con thường [Am7] trách.

Sao mẹ [G/B] chẳng mua cho con đồ [C] chơi. 

Hình [Am7] như con chẳng phải là điều mẹ [D7] yêu nhất trên đời.

 

Rồi [G] lớn, hơn lại [Am7] trách. 

Sao mẹ [G/B] chỉ luôn quan tâm tiền [C] nong. 

Nhiều [Am7] lúc, con giận dỗi, mẹ ơi điều [D7] đó có quan trọng.

 

Đến một [C] ngày con nhớ [D] ra, 

chiếc xe [Bm7] đạp con vẫn [Em] đi, 

là mồ [Am7] hôi mẹ rơi [D] xuống trong âm [G] thầm

Đến một [C] ngày khi lớn [F#] lên, 

phải rời [Bm7] xa vòng tay [E7] ấy, thì [Am7] con mới biết mẹ hy sinh những [D] gì.

 

Mẹ có [G] thấy con thật [Bm7] ngốc khi luôn [C] trách mẹ ki bo. 

Từng manh [Am7] áo hay những bữa cơm đều là mẹ [D7] lo mỗi ngày. 

Mà con [Bm7] có đâu để ý chỉ mải mê nghĩ [E7] suy mây trời. 

Đến một [Am7] ngày con nhớ [D7] ra thì mẹ đã rất [G] già.

 

(Lên 1 tone)

Từng giây [A] phút con đều biết ơn khi [C#m7] có mẹ bên con. 

Dù đôi [Bm7] lúc con là đứa hơi ngang [E7] ngược và biếng lười. 

Mà mẹ [C#m7] có đâu để ý chỉ mong [F#7] ước con nên người. 

Đến một [Bm7] ngày mẹ cách [E7] xa thì con cũng rất [Am7] già.

 

Đến một [D] ngày con nhớ [E] ra, 

chiếc xe [C#m7] đạp con vẫn [F#m] đi, 

là mồ [Bm7] hôi mẹ rơi [E] xuống trong âm [A] thầm