Người đã đi rồi – Nguyễn Hữu Thiết
Đánh giá
1. Mùa thu đến người [Em] ơi
Lặng trong lá vàng [Am] rơi
Trong nước cuốn hoa [Em] trôi
Nghe tiếng gió xa [B7] xôi
Vương vấn bóng một [Em] người
Người đã đi [B7] rồi.
Từ thu ấy người [Em] đi
Để xao xuyến biệt [Am] ly
Đông tới với xuân [Em] sang
Năm tháng đến bên [B7] song
Khơi tiếc nhớ mơ [Em] mộng
Làm rối tơ [Em] lòng.
ĐK:
Anh [Em] vui sồng [Am] hồ phương [Em] trời
Ngày đêm nhớ em [B7] không
Hôm [Em] nao ta [Am] cùng tâm [Em] sự
Chuyện đời như sương [B7] khói.
Với tiếng gió [Em] chiều
Thu về như nỉ [B7] non
Buồn trên lối mòn
Sông nước ven hồ
Dìu dập như muôn tiếng [Em] đàn
Lâng lâng tâm hồn ta.
2. Kỷ niệm ấy còn [Em] đâu
Người đi đã từ [Am] lâu
Theo kiếp sống tha [Em] hương
Vui cất bước muôn [B7] phương
Có nghĩ đến một [Em] người
Giờ đây đợi [G] chờ.
Kìa thu đến người [Em] ơi
Gợi tình yêu đầy [Am] vơi
Thu đến với heo [Em] may
Mang buốt giá tim [B7] côi
Ôi tiếc nhớ xa [Em] vời
[B7] Người đã đi [Em] rồi.