Ngược – Nguyễn Thế Bảo
Đánh giá
1. Chiều vội [Em] vã lướt qua nhau lướt qua niềm [Am] đau từ lâu chôn giấu
Một người [D] cố quay đầu một người dửng [Bm] dưng lạnh lùng bước [B7] mau
Chẳng kịp [Em] nói nhau đôi lời chẳng kịp gượng [Am] vui chào nhau mấy câu
Cứ thế đôi [C] ta ngược chiều, đi [Am] qua quãng đời [B7] nhau.
2. Chuyện mình dù [Em] đúng hay sai, đến cuối niềm [Am] đau chọn về phía ai
Để mình anh [D] những đêm dài, lặng nghe gió [G] níu yêu thương về [B7] lại
Ừ [C] thì xa nhau lâu [Am] rồi ừ [Em] thì em quên hết [Am] thôi
Sao mỗi riêng [B7] anh tìm hoài con đường không [Em] lối
ĐK:
Ngược chiều suy [Am] nghĩ đôi ta xa [D] nhau, chỉ vì câu [Bm] nói do đâu không [Em] hợp.
Ngược dòng hồi [Am] ức trong đêm hiu [Bm] quạnh,
Giọt đắng giọt [Em] cay tình người mong [B7] manh
Ngược thời gian [Am] để yêu thương quay [D] lại, nhận ra chẳng [Em] thể yêu thêm một [C] ai
[F#7] Chẳng thể trốn [B7] tránh cơn đau [Em] dài.
* Đã bao lần [Am] anh tìm quên trong nhớ [D] thương, [Bm] quên một người chẳng [E7] vấn vương
[Am] Tìm một ai thay [D] thế em như lúc [G] đầu
Để khi nhận [Am] ra mình anh vẫn khắc [D] sâu, [Bm] ghim thật chặt ký [Em] ức có nhau
[C] Và niềm đau, [Am] mình anh mang [D] theo.