Mùa Đông Cũ – OBITO – Quỳnh Hoa
Đánh giá
[Am] ..Một buổi chiều lạnh anh chợt đặt chân qua nơi đầu [G] tiên
Giây phút sững người đứng lại giữa đường hình bóng ngày nào vẫn còn tìm [Dm] em
Nơi góc quán cũ hàng ngày mình ngồi cạnh nhau qua ly trà [C] đá
Em nói đủ thứ chuyện trên đời nhưng giờ cảm xúc sao xa lạ [Dm] quá
Anh nhớ những ngày đầu [C] đông có người mè nheo vẻ mặt hầm [G] hồ
Tay anh nắm lấy tay [Am] em, em quay sang bảo là anh làm [Dm] trò
Mình đi khắp những dãy phố, ghé những gian hàng mà em muốn [C] ăn
Nơi anh khỏi món quà sinh nhật em khẽ thì thầm là em muốn [Am] anh
Ahh.. chỉ là kỉ niệm đấy thôi
Khi head[G] phone bật bản nhạc buồn anh lặng cả người kệ đời cứ trôi
Nếu [Dm] như anh giữ em lại thì giờ em chả tương tư ai khác
Nếu ngày [C] đó tình như lâu đài anh nguyện tìm đá chứ không xây cát
Và.. [Dm] chuyện hai đứa [C] mình bây giờ vẫn vậy
Mỗi [G] người một góc trời mới chỉ riêng hoài [Am] niệm thì vẫn ở đấy
Chỉ [Dm] tiếc là tiếc cho ta khi duyên tình còn mà buông lỡ mất
Xin [C] lỗi vì đã yêu em vào khoảng thanh xuân mà em đẹp nhất
[Am] Có mùa đông nào, [G] lơi nhanh qua đây?
[Dm] Có nhịp tim nào, giờ [C] đây vẫn nhớ rất nhiều
[Am] Có hàng cây nào, [C] ...tự [G] dưng hôm nay [Am] buồn thêm?
Nhìn [Dm] thấy nơi anh và em, nơi ta [C] từng qua
Và những ký [Am] ức xưa, và những con [G] phố quen
Nhớ những [Dm] lúc đan tay chiều mưa giờ là [C] xa nhớ
Và những ánh [Dm] dương [C] tan, từng nhịp bước [G] chân [Am] đi
Thanh [Dm] xuân dịu êm ta sẽ giữ lại [C] cùng nhau.
Và [Am] thấy nước [G] mắt trên mi khẽ rơi,
Lòng đau [Dm] nhói vì kí ức khi xưa đã [C] xa rồi
Và chẳng [Dm] thấy, ánh [C] mắt hay nụ cười [G] duyên thơ ngây trên [Am] môi
Và chúng [Dm] ta, không còn là của [C] nhau..