Mơ hồ – Phan Khanh thơ Phan Ngọc Thường Đoan
Đánh giá
1. Mơ [Dm] hồ, đêm mơ [A7] hồ tôi thấy em về
Đôi [Bb] môi, đôi môi vụng [Gm] về xin lỗi đôi [A7] môi
Mơ [Dm] hồ, cũng mơ hồ [C] thôi
Em không về nữa để [A7] tôi một [Dm] mình.
Tìm [Gm] em qua khắp nẻo
Tôi [A7] gánh nỗi buồn đầy [Dm] vơi
Tìm [Gm] em qua khắp [Dm] nẻo
Se [C] lòng sợi tóc đăm [F] chiêu
Se [A7] lòng tóc cũng đăm [C] chiêu. [A7]
2. Mơ [Dm] hồ, đêm mơ [A7] hồ tôi thấy em về
Đôi [Bb] môi, đôi môi vụng [Gm] về xin lỗi đôi [A7] môi
Mơ [Dm] hồ, cũng mơ hồ [C] thôi
Em không về nữa để [A7] tôi một [Dm] mình.
Tìm [Gm] em qua khắp nẻo
Trăng [A7] cũng bạc màu chênh [Dm] vênh
Tìm [Gm] em qua khắp [Dm] nẻo
Qua [C] từng nhịp cầu chông [F] chênh
Trên [A7] đường bước thấp bước [Dm] cao.
* Lạy [Gm] trời giông bão dậy [F] lên
Hóa tôi thành [A7] đá cho tôi quên [Dm] người.