Miền Trung nhớ Bác – Thuận Yến
Đánh giá
Bác nhớ miền Nam nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác nỗi mong cha
Chúng con sinh ra khi nước còn chia cắt
Nỗi nhớ Bác Hồ dằng dặc tới miền Trung
1. Chúng con sinh [Am] ra khi nước còn chia cắt
Nỗi nhớ Bác [Dm] Hồ dằng [F] dặc tới miền [Am] Trung
Để sớm [Em] nay con đi giữa đoàn [Am] quân
Trong gió biển chan [Dm] hoà đi [F] theo dấu chân [Am] Bác
Đường miền [C] Trung non xanh nước [F] biếc
Xin hỏi đường [Am] nào Bác đã qua [F] đây
Khi Bác tìm [G] đường cứu nước ai [Am] hay
Trời miền [C] Trung mưa tuôn nắng [F] cháy
Đất quê [Am] tôi đưa Bác suốt dặm [Em] đường
Để bây [Dm] giờ đất [F] gọi nỗi nhớ [Am] thương.
2. Trái tim phương [Am] Nam luôn hướng về ngoài Bắc,
Ở đó Bác [Dm] Hồ Người [F] gọi: Ơi Miền [Am] Nam!
Đường cách [Em] xa bao la đất miền [Am] Trung,
Không biết hồi bây [Dm] giờ quê [F] ta trong tim [Am] Bác.
Trời Bình [C] Khê trong xanh bát [F] ngát.
Lưu luyến một [Am] chiều Bác đến thăm [F] cha
Chia sẻ ngọt [G] lành trước lúc đi [Am] xa.
Biển Phan [C] Thiết đêm đêm sóng [F] hát.
Lúc tiễn [Am] đưa lưu luyến bến nhà [Em] Rồng,
Để bây [Dm] giờ hát [F] mãi nỗi nhớ [Am] thương.