Lời người ở lại – Hoàng Nguyên
Đánh giá
Anh [Cm] ơi! Anh [G7] cứ [Cm] đi
Mai [Bb] về em vẫn [Eb] đợi
Anh cứ [G7] đi, anh cứ đi giết [Cm] thù
Không vấn [Bb] vương, không luyến thương
Anh cứ đi giết [G7] thù.
Dù cách núi rừng cheo [Cm] leo và nắng [Gm] đèo
Dù đốt [Bb] cháy lòng chinh phu ngoài biên [Gm] khu
Dù gió táp dù mưa [Cm] sa dù bão [Gm] bùng
Em vẫn [Bb] đợi anh về em vẫn [Gm] đợi.
Vì sông [Bb] xưa vì xóm [Cm] cũ vì đất [Gm] nước
[Cm] Vẫn đợi [Gm] chờ [Bb] bóng người trai thân [Gm] yêu
Thì em [Bb] anh dù thời [Cm] gian bạt nơi [Bb] nao
[Fm] Vẫn đợi [Bb] chờ anh ơi! Anh cứ [Gm] đi.
Dù hàng cau trước [Gm] ngõ
Trụi lá bao nhiêu lần
Cho dù bờ tre cháy úa
Buồn tiếc lúa đồng [Cm] vàng.
Dù quê anh tàn [Eb] phá
Lửa thù cháy tan [Gm] hoang
Mẹ [Eb] già không còn [Gm] nữa
Ðầu trẻ trắng khăn [Cm] tang.
Dù cây rừng hết [Cm] lá
Dù sông [G7] cạn đá [Cm] mòn
Dù trăng [Eb] xế, dù [G7] nắng [Cm] tàn
Thì [Eb] em vẫn đợi, anh [G7] về em vẫn [Cm] đợi.
Em vẫn [C] đợi!
Biết rằng dù bao tháng [G] năm
Rồi khi quân theo sóng [C] dờ
Dân mình mừng thôi chinh [G] chiến.
Tìm xóm cũ
Anh về ruộng vườn khoai sắn
Có [C] em vẫn [G7] đợi vẫn đợi anh [C] về.