Kiếm cơm người ta – Duy Hưng – N/A

Tone

Đánh giá

 

 

Ngày còn thơ [Am] bé, bên mẹ hiền cha [Em] yêu.

Học hành vui [F] chơi chẳng nghĩ [G] suy công việc [C] sự đời [Am] .

Rồi thời gian [Dm] trôi, ngày con khôn [Em] lớn bước chân đi kiếm việc [Am] làm.

Một mình bôn [Em] ba, giữa thị thành [F] xa hoa,cuộc đời bon [G] chen đã khiến [C] con gắng học nên [Am] người.

Kiếm cơm người [Dm] ta, lòng bao cay [Em] đắng, chẳng như thuở [F] bé ăn bữa [G] cơm bên mẹ [Am] cha.

 

Bao [F] năm làm thuê, cách [Em] xa miền quê, cách [Dm] xa mẹ [G] cha con nhớ [C] thương.

Nơi [Dm] đây mình con, lòng [Em] bao buồn vương, mà nhiều [F] khi con thấy con tuổi [Em] thân.

Không [F] như người ta, sống [Em] trong lụa nhung, biết [Dm] thân phận [G] con cố gắng [C] hơn.

Nhưng [Dm] ai hiểu thấu giàu [Em] sang làm sao, không đồng [F] vốn biết [G] khi nào thành [Am] công.

 

Rồi mùa xuân [Am] đến thấy người người đông [Em] vui, rộn ràng nơi [F] nơi về chốn [G] quê sum họp [C] gia đình [Am] .

Bỏ lại riêng [Dm] con, nhìn theo ngơ [Em] ngác mắt rưng rưng ngấn lệ [Am] buồn.

Bạn bè khuyên [Em] con rằng cùng về cho [F] vui, mà tiền đâu [G] ra còn biết bao nhiêu khoản [C] nợ nần [Am] .

Bước đi mình [Dm] con, về nơi cuối [Em] phố.

Mà lòng con [F] nhớ tết quê [G] hương mẹ [Am] ơi!