Không còn ai nhớ nữa – Hoàng Thanh Tâm thơ Nguyễn Mạnh Trinh
Đánh giá
1. Không còn ai nhớ [Am] nữa, giữa mênh mang cuộc [E] đời
Nói giùm ta hỡi [Dm] gió, những yêu thương ngày [E] cũ
[Am] Không còn ai đến [Dm] nữa, [G] bây giờ là hư [C] không
Giữ giùm ta bụi [F] đỏ, [E7] chút bâng khuâng bạc [Am] lòng
2. Không còn ai nhớ [Am] nữa, lũ chim quên đường [E] về
Sương mù che lối [Dm] cũ, buốt trái tim cuồng [E] điên
[Am] Không còn ngày đến [Dm] nữa, [G] nhật ký của ta [C] ơi
Góp mười năm muộn [F] phiền, [E7] rót trên môi tình [Am] sầu
ĐK: Không còn ai nhớ [E7] nữa, tóc [Am] xoã của ta ơi
[A7] Bàn tay nào đã [Dm] lạ, hay đã nhạt bờ [E] môi
[F] Không còn ai đến [E7] nữa, lá biếc mù khơi [Am] mưa
Không còn ai đến [F] nữa, [G] giữa muôn trùng hư [C] vô.
3. Không còn ai khóc [Am] nữa, giá băng trong hồn [E] người
Đêm trần gian hấp [Dm] hối, sóng xô trên ngàn [E] lối
[Am] Không còn ai đến [Dm] nữa, [G] giữa lòng người gươm [C] đao
Chúa ngậm ngùi thống [F] hối, [E7] trót cưu mang nghiệp [Am] đời
(Niết bàn nay khuất [F] dấu, [E7] Thích Ca xa đời [Am] trần)