Khóc – Vũ Duy Khánh
Đánh giá
1. [C] Đã có những lúc anh [G] ngồi giữa bóng tối
Chợt bật [Am] khóc nước mắt cứ tuôn chẳng [Em] lí do
[F] Cho dù lau hết nước [Em] mắt kia chẳng [Am] ngừng
Chợt nhận [Dm] ra là em đã [G] đi xa.
[C] Sao người đi để [G] lệ hoen ướt mi
Giờ [Am] có tiếc nuối chi thì người [Em] cũng ra đi
[F] Thôi đừng khóc nữa dù [Em] khóc đến muôn [Am] đời
Thì [Dm] người cũng chẳng quay về nữa [G] đâu.
ĐK:
Tình [C] yêu cho ta niềm vui, tình [G] yêu cho ta niềm đau
[Am] Và cũng trao cho ta bao xót [Em] xa êm đềm
[F] Khi đôi ta bên nhau thì sao thật [Em] hạnh phúc biết [Am] bao
[Dm] Luôn bên nhau dù cho có [G] khó khăn.
Người [C] yêu ơi em là ai, người [G] yêu ơi em chốn nào
[Am] Vì sao em luôn trao bao đắng [Em] cay cho tôi
[F] Giờ đây tôi ngồi ôm thương đau khi [Em] người bước [Am] đi
Giờ [Dm] mới hay mới tim nhận [G] ra, đâu là [C] yêu
([Am] Khóc để làm gì vì [Dm] người đã [G] xa, xa [C] rồi).
2. [C] Đã đến lúc con [G] đường phải rẽ lối
Vì tình [Am] nghĩa giữa chúng ta nay đã [Em] khác xưa
[F] Cho dù đã có [Em] đắp xây rất [Am] nhiều
Dù [Dm] sao thì em cũng đã [G] ra đi.
[C] Bây giờ tôi khóc để [G] làm chi nữa đây
Ngày [Am] đó cũng đã qua và [Em] tình cũng đã xa
[F] Ôi người yêu hỡi, người [Em] đâu biết [Am] rằng
Cuộc [Dm] đời anh chỉ yêu mình [G] em.