Khóc Tự Lau – Đau Tự Hết – Jang Phan – Nguyễn Kiều Oanh

Tone

Đánh giá

 

 Capo 1

Tone [Em] 

[C] Sớm tối đi về chỉ [Bm] một mình em bước

[Am] Không phải em [D] mạnh mẽ [G] như bao người.

Chẳng [C] qua là em biết yếu [Bm] đuối có lẽ cũng vậy thôi

[Am] Em tập cho mình [Bm] một góc khuất [Em] bước tiếp.

[C] Vẫn cứ âm thầm và [Bm] cùng nhìn năm tháng

[Am] Hiu quạnh như [D] đời em cứ [G] thế trôi đi

[C] Buồn tự qua, [Bm] khóc tự lau [Am] rồi niềm đau [Bm] ...tự [Em] hết.

 

Dù [Em] có nói bao nhiêu hay [Bm] cố nghĩ bao điều

Thì [Am] mãi mãi đôi [D] ta cũng [G] chẳng hiểu

Em sẽ [C] xoá đi hết, những vết [Bm] thương trong lòng,

Rồi tự [Am] đứng lên tại [D] chính nơi mình vấp [G] ngã.

Và sẽ [Em] giấu anh đi như chẳng [Bm] thể tồn tại 

Vì em đã [Am] chán thương lười [D] luôn việc nhớ [G] về anh.

Em sợ nghĩ [C] đến, chạnh lòng [Bm] buồn hơn

Cho anh cơ [Am] hội tổn [Bm] thương em thêm lần [Em] nữa.