Khi Thế Giới Đó Mất Đi – Nguyễn Hoàng Thuận – Hương Ly
Đánh giá
Nhiều [G#m] lúc cứ tỏ ra thật [D#m] vô tình, rồi [E] đêm về nhận ra mình [B] rất nhớ
[C#m] Nhiều lúc tỏ ra thật [D#m] nhẫn tâm, nhưng đêm [E] xuống lặng lẽ khóc [F#] âm thầm
Nhiều [G#m] lúc cứ tưởng mình [D#m] mạnh mẽ, nhưng thật [E] ra bản chất vẫn [B] yếu mềm
Nhiều [C#m] lúc khóe môi cười [D#m] thật tươi, nhưng đêm [E] về bất chợt nhận [D#7] ra mình [G#m] cô đơn
Dường như [G#m] có điều gì đó [F#] vô hình mà bản [E] thân mình không thể [B] chứng minh
Cứ thấy [C#m] nhớ ai đó, muốn ở [B] bên ai đó, cứ [A#m7b5] dõi theo ai [D#7] đó
Đôi khi [G#m] chỉ là khoảng trống [F#] để lại của một [E] người mà như cả thế [B] giới
[C#m] Cũng không thể lấp đầy, [B] khoảng trống ở tim này, [A#m7b5] khi thế giới đó [D#7] mất đi
[E] Khi thế giới mất đi một [F#] người trái đất vẫn [D#m] xoay ngày đêm chẳng [G#m] ngừng lại
[C#m] Nhưng khi một người [B] mất đi cả thế giới, [A#m7b5] nỗi mất mát ấy chẳng bao [D#7] giờ nguôi ngoai
Tình yêu [Am] vốn là một thứ [Em] vô hình nhưng trái [F] tim mình chẳng đủ vô [C] tình
[Dm] Thấy rất nhớ ai đó, [Am] nhưng giả vờ không có [Bm7b5] ôm nỗi buồn sâu [E7] thẳm
Đôi khi [Am] chỉ là khoảng trống [Em] để lại của một [F] người mà như cả thế [C] giới
[Dm] Cũng không thể lấp đầy, [Am] khoảng trống ở tim này, [Bm7b5] khi thế giới đó mất [E7] đi
Còn lại [Am] gì…