Khi ngó lại đời mình – Vũ Ngọc Giao
Đánh giá
1. Về nghe [Dm] gió xuôi ngược trên [F] phố
Lòng như [Bb] đá ta nằm quạnh [A7] hiu
Đời buồn [Gm] thiu như gió qua mái [F] hiên
Như lá đương ngã [C] nghiêng
Đời hồn [A7] nhiên đã khép vào lãng [Bb] quên
Lòng hồn [C] nhiên xin ngủ yên ngủ [A7] yên.
Về nghe [Dm] lá rơi ngoài hiên [F] vắng
Lòng như [Bb] nắng ta ngồi buồn [A7] tênh
Đời lặng [Gm] im như mắt ta thẫn [F] thờ
Như bóng mây lững [C] lờ
Lạnh hồn [A7] xưa ta lắng nghe gió [Bb] đưa
Ngập đời [C] ta ngoài hiên trời đổ [A7] mưa.
ĐK:
Rồi như [Am] mưa ta rớt trên tháng [F] năm
Rồi như [Dm] gió ta cuốn ta mất [E7] ta
[F] Tiếng hát ai bay lạc về [Dm] trời
[E7] Tiếng hát ta bay lạc vào [F] đời
[Dm] Tiếng hát như hơi thở mệt [E7] nhoài
Tiếng hát bay
Rồi như [Am] lá ta héo theo tháng [F] năm
Rồi như [Dm] đá ta đứng im nín [E7] câm
[F] Với nhớ thương ta ngồi một [Dm] mình
[E7] Với khói sương ta ngồi tự [F] tình
[Dm] Sống lãng quên những ngày đã [E7] khuất
Ngoài đời [Am] kia.
2. Rồi thảng [Dm] thốt ta nhìn lại [F] ta
Một đời [Bb] qua như là sương [A7] khói
Hồn đìu [Gm] hiu như gió qua mái [F] hiên
Như nắng dường ngủ [C] yên
Một đời [A7] trôi theo tháng năm bấp [Bb] bênh
Một đời [C] điên xin hãy quên hãy [A7] quên.
Rồi thản [Dm] nhiên ta rời con [F] phố
Vì đời [Bb] ta đã là sương [A7] khói
Hồn chơi [Gm] vơi ta bước qua chốn [F] xưa
Như bước qua giấc [C] mơ
Lạnh hồn [A7] ta như có ai tiễn [Bb] đưa
Ngập hồn [A7] ta mây vẫn bay hững [Dm] hờ.