Huyền thoại chiều mưa – Nguyễn Vũ

Tone

Đánh giá

 

1. Một chiều cuối [D]  tuần mưa bay lất [G]  phất và mây trắng giăng [D]  giăng

Em [Bm]  đến thăm [A]  anh vì trời mưa [G]  mãi nên không kịp [D]  về

Bên em, anh lặng nhìn màu [A]  trời nhòa đáy mắt mộng mơ

Sợ người yêu [G]  khóc, khe khẽ bên [A]  tai anh kể chuyện ngày xưa.

 

2. Chuyện xưa kể [D]  rằng trên thiên giới [G]  ấy ngày vui kết hoa [D]  đăng

Thiên [Bm]  Quốc đang [A]  vui một nàng tiên [G]  lỡ làm rơi ly ngọc [D]  ngà

Ðang say nên trời bèn đọa [A]  đày nàng xuống dưới trần gian

Làm người dương [G]  thế không biết bao [A]  lâu mới cho quay về [D]  trời.

 

ĐK: Em [D]  ơi! nàng tiên ấy xuống dương trần một chiều mây bay [A]  nhiều

Và vì thương đời [G]  lính thương kiếp sống phong [D]  sương 

Nên dù rằng một [A]  hôm Thiên [Bm]  sứ trời sai đem mây [D]  hồng làm xe đưa tiên [A]  về

Tiên nói [Em]  dối, tiên còn đang giận [A]  trời và tiên chưa về [D]  đâu.

 

3. Nàng tiên giáng [D]  trần không đôi cánh [Bm]  trắng và đang ngắm mây [D]  bay

Em [Bm]  đứng bên [A]  anh nguyện thầm mưa [G]  mãi cho tiên đừng [D]  về

Tiên ơi, nếu mà trời gọi [A]  về thì tiên nữ về không?

Mỉm cười em [G]  nói, tiên thích dương [A]  gian với chiều mưa thật [D]  nhiều.