Hồn quê Điện Bàn – Thu Hiền – Thân Hóa

Tone

Đánh giá

 

* Ngâm thơ: Ngó lên Hòn Kẽm, Đá Dừng

Bởi thương cha nhớ mẹ quá chừng … lắm bạn ơi

 

1. Quê [C] nhà Điện Bàn tôi [Dm] thương

Êm [Am] đềm một dòng nước [Em] trong

Bến [F] sông Thu Bồn bãi [Dm] dâu xanh rờn

Áo [Em] nâu [A7] đi về ngẩn [Dm] ngơ

Quê [Am] nhà nơi ấy tuổi [Dm] thơ

Mớ rau lang [G7] luộc mớ kho cá [C] tràu

 

Quê [Am] tôi đồng lúa dãi [F] dầu

Chân [Dm] trần áo bạc nhuộm [G7] nâu

Quê [Am] tôi người sống nghĩa [Dm] tình

Có chi nói [G7] vậy thiệt thà đơn [C] 

 

Quê [Am] tôi rặng núi xa [F] mờ

Hương [Dm] đồng cá cuội chiều [G7] mưa

Tha [Am] phương giọng nói giữ [Dm] gìn

Tiếng ai thắm [G7] đượm hồn quê Điện [C] Bàn

 

* Đọc thơ: Sông Thu, Cầu Mống ai về

Nhớ cha nhớ mẹ ruột đau chín chiều

 

2. Quê [C] nhà một đời tôi [Dm] thương

Nhớ [Am] đàn chiền chiện chao [Em] nghiêng

Nhớ [F] cây khế ngọt lũy [Dm] tre sau vườn

Ấm [Em] êm [A7] ngôi nhà tuổi [Dm] thơ

Nhớ [Am] về Chợ Quán Điện [Dm] An

Thương cô bán [G7] rượu sang năm lấy [C] chồng

 

Thương [Am] cha ngậm thuốc đi [F] cày

Áo [Dm] bạc bám đầy cỏ [G7] may

Cha [Am] con một chuyến xe [Dm] thồ

Kéo lê phố [G7] chợ bụi mờ [C] gió mưa

 

Thương [Am] cha nằm dưới chân [F] 

Ru [Dm] người câu hò vọng [G7] phu

Sông [Am] Thu, Cầu Mống ai [Dm] về

Nhớ cha nhớ [G7] mẹ ruột đau chín [C] chiều