Hoa vông vang trắng – Hà Thanh Xuân – Song Ngọc
Đánh giá
1. Có người con [Am] gái tuổi mới [F] lớn ươm [G] đầy mộng với [C] mơ [Am]
Nàng yêu [Dm] hoa hoa vông vang [E7] trắng như màu trắng tâm [Am] hồn
Chiều chưa [G] qua nàng hay thơ [F] thẫn ngồi [G] soi bóng nước hồ [C] trong [Am]
Lặng nhìn [Dm] hoa mà nghe hồn man [C] mác
Nhớ [F] thương một bóng người [E7] xa.
2. Mỗi lần hoàng [Am] hôn chiều tan [F] lễ xóm [G] đạo đường đã [C] thưa [Am]
Gặp nhau [Dm] đây sao không dám [E7] nói hai người đã yêu [Am] thầm
Tình yêu [G] như nụ hoa trinh [F] trắng ngủ [G] trong nắng vườn [C] xuân [Am]
Để từng [Dm] đêm về nghe hồn thao [E7] thức như đời đã chớm [Am] mộng.
ĐK: [C] Qua bao thời gian bao đổi [F] thay lòng [G] nào biết được [C] đâu [Am]
[Dm] Ôi hoa còn [G] đây nàng đã [F] chết một ngày thu xám đìu [E7] hiu
[G] Đây con đường [C] xưa xóm đạo [F] cũ nàng [G] thường xem lễ chiều [C] hôm [Am]
[Dm] Đây bên hồ [G] trong giờ in [E7] bóng mình chàng khóc thương mộ [Am] nàng.
3. Thấy lại màu [Am] hoa mà đau [F] xót vô [G] vàn tình yêu lứa [C] đôi [Am]
Lần đi [Dm] xa hay chàng xa [E7] mãi khi về đã lỡ [Am] làng
Màu hoa [G] xưa cành vong vang [F] trắng nàng [G] âu yếm cầm [C] tay [Am]
Giờ còn [Dm] đâu tình hoa vờn trong [E7] gió mang hồn ai não [Am] nề.