Góa phụ ngây thơ – Trần Thiện Thanh thơ Hà Huyền Chi
Đánh giá
Đà [C] Lạt lạnh môi [Am] em vừa đủ [Dm] ấm
Bởi chia [G7] ly nên đẹp chuyện tương [C] phùng
Con dốc [Em] nhỏ hoa anh đào lấm tấm
Lối sỏi [G7] mòn hai [Fm] đứa đã đi [C] chung.
Em nhẩm [F] tính trên lóng tay tháp bút
Là cách xa biền [G] biệt tháng năm [C] trôi
Tuổi trẻ [Am] ơi sao quá nhiều nước [Em] mắt
Chiến tranh [F] ơi bóng [G] tương lai mịt [C] mù.
[C] Đơn xin [Dm] cưới, một tờ đơn xin [Bb] cưới
[G] Anh thảo rồi, anh lại xé anh [C] ơi
[Fm] Bởi không muốn thấy người yêu nhỏ bé
Một sớm [C#] nào, thành goá phụ ngây [Eb] thơ
[C] Nên đơn [Dm] cưới, một tờ đơn xin [Bb] cưới
[G] Anh viết rồi, rồi anh lại xé em [C] ơi.
[C] Anh đoán [Dm] thấy trong [G7] hố sâu quầng [C] mắt
[A7] Từng xác [Dm] đêm chồng [D7] chất nối theo [G] nhau
[Fm] Trong tình yêu em thiệt thòi nhiều nhất
[G] Anh có gì cho mộng ước mai [Cm] sau
[C] Đơn xin [Dm] cưới, một tờ đơn xin [Bb] cưới
[G] Anh viết rồi, sao lại xé em [C] ơi.
Thượng Đế xa [Em] vời, thiên đàng đóng [G] cửa
Tiếng cười chưa [Am] tan, nước mắt ròng [Em] ròng
Số phận con [D7] người, đồng tiền sấp [G] ngửa
Em, em [B7] ơi, em có hiểu gì [Em] không
[C] Nên đơn [Dm] cưới, một tờ đơn xin [Bb] cưới
[G] Anh viết rồi, rồi anh lại xé em [C] ơi.
* [C] Không, anh không [Dm] muốn thấy người yêu anh nhỏ [Bb] bé
[G] Một sớm nào thành goá phụ ngây [C] thơ.