Gái quê – Khánh Đơn
Đánh giá
1. Ngày lễ tân [Dm] hôn của anh, người ta sum [Am] vầy
Bà con lối [F] xóm chúc phúc, cho anh đẹp [G] đôi
Mà có ai [C] hay, có ai hay, em đứng bên [Dm] này
Ngó qua bờ [G] rào lệ trào, ruột thắt quặn [Em] đau.
2. Người nỡ quên [Dm] mau, ngày nào, hai ta hẹn [Am] thề
Dù cho sóng [F] gió vẫn quyết bên nhau dài [G] lâu
Mộng ước đơn [C] sơ sống yên vui dưới mái tranh [Dm] nghèo
Sớm hôm ra [G] đồng bón [Em] phân, cày cấy vun [Am] trồng.
ĐK:
Họ hàng hai [F] bên ai đều khen ta thật xứng [C] đôi
Cầu cho hai [G] đứa sẽ [C] sớm nên vợ thành [Am] chồng
Hạnh phúc trong lòng, em cầu [Dm] mong
Tình ta như [G] cá gắn với [C] sông
Tình cá với [F] nước suốt [G] kiếp mãi không chia [Em] lìa.
Chợt từ nơi [F] xa ai về đây nhung lụa thướt [C] tha
Người ta con [G] gái phú [C] quý, từ nơi thành [Am] thị
Làm đám trai làng, nhiều người [Dm] xem
Trời xanh sao [G] nỡ, lắm đắng [C] cay
Người ta đã [F] lấy tự bao [Em] giờ, trái tim của [Am] anh.
3. Rồi người bước [Dm] theo người ta đến nơi đô [Am] thành
Mình em sớm [F] tối vẫn cứ ngóng con đò [G] xưa
Đò đã sang [C] ngang bến sông sao trông ngóng mỏi [Dm] mòn
Gái quê nên [G] đành lặng [Em] câm nuốt đắng vào [Am] lòng.