Đưa em về quê hương – Phạm Thế Mỹ
Đánh giá
Đưa em về quê [Em] hương đường khuya xoay giấc [C] ngủ
Hàng [Em] cây xanh tóc rủ ven [Am] đường
Ôi buồn [Em] sao, ôi buồn [B7] sao
Ôi ngày [Em] vui tuổi thơ anh yêu [B7] dấu đâu [Em] em?
Con đường phố xưa êm đềm, với [B7] dáng em dịu [Em] hiền
Nay còn đâu, nay còn [B7] đâu, còn lại em [Em] thơ lạc loài bơ vơ
Nằm trên đường phố xanh sao [C] gầy mơ một bát cơm [Em] đầy
Bạn bè ra đi vài thằng không [Am] may thôi nay đã [Bm] chết nơi [Em] xa
Bên dòng suối, hay ven đồi nhớ chi em [B7] buồn chi [Em] em
Đưa em về quê [Em] hương hoả châu giương mắt [C] đỏ
Buồn [Em] đong đưa soi lối nhỏ không [Am] hồn
Không còn [Em] chi, không còn [B7] chi
Đã từ [Em] lâu từng đêm nghe tiếng [B7] súng kêu [Em] oan
Đem đạn [B7] cắm trong tim [Em] người
Đã hai mươi năm rồi, không còn chi, thôi còn [C] chi
Để rồi đêm [Em] đêm người vợ không [C] quên
Ngồi bên mộ [Em] vắng khóc thương chồng
Mơ một sáng dịu hiền còn lại con thơ, còn lại môi [Am] khô
Ôi quê hương [B7] đó xin em xin đừng nói thêm gì
Nói chi thêm buồn, thôi [Em] em
[Em] Ôi nhạc thơ anh máu chảy nhiều rồi
Và quê hương khốn khổ nhiều [Am] rồi
Thì [Em] thôi, thì [B7] thôi xin em đừng [Em] nhắc
Cho anh được [B7] thấy, thấy sớm mai nay tuyệt [Em] vời
Mặt trời [Am] lên, mặt trời [Em] lên xua đi đêm tối
Cho em nụ cười, cho anh mơ thấy quê hương ngày [B7] mai
Hoa nở trên môi em, chim ngủ trên tay [Em] em