Đôi mắt khép hờ – Dương Minh Đức – Dương Minh Đức
Đánh giá
Bởi vì ta [C] đã không nhìn vào mắt nhau [G] bao giờ
Bởi vì ta [E7] đã chẳng còn muốn nói câu [Am] mong chờ
Có lẽ [F] nào em vô tâm không [Dm] nhớ
nên lỡ đánh [G] rơi năm tháng [F] thơ ngây mong manh những ngón [G] tay
Từng ngày anh [C] vẫn kéo lê giấc mơ [G] trên đường
Những điều vương [E7] vấn em vẫn nói là giấc mơ [Am] hoang đường
Những nỗi [F] niềm ta thôi quan [Dm] tâm nữa,
dẫu nắng dẫu [G] mưa, dẫu lỡ bữa [F] cơm trưa,
hay đêm khuya ai đã về [G] chưa
Cánh cửa kia [C] vẫn khép hờ, ngập ngừng chân [Am] bước ơ hờ
Cuộc đời [F] cơ bản thật là [G] buồn bã
Đôi mắt bỗng [C] chốc khác lạ, tột cùng hoang [Am] vắng xa lạ
Đoạn đường nào [F] chia trăm ngả, vì sao em [G] chọn chia xa
Chỉ là mình [C] buồn hơn hôm qua, chỉ là mình [Am] đau thêm thôi mà
Lời thầm thì [F] sâu trong thâm tâm, ai đợi mình được [G] mãi
Ngoảnh đầu nhìn [C] ai qua sau vai, một ngàn ngày [Am] yêu chẳng giữ lại
Liệu rằng ngày [F] mai có xứng đáng đợi [G] chờ, đôi mắt vẫn khép [C] hờ