Đêm vàng – Trần Trịnh
Đánh giá
1. Bồi [C] hồi nghe ai mới hát
Bài [G7] nhạc xưa em vẫn [C] hát
Một lần đương ngây ngất hát
Bỗng đứt dây tơ [G7] đàn
Nghẹn [Dm] ngào dâng lên đắng ngắt
Nụ hồng sương pha tím [G7] ngắt
Một trời pha lê vỡ nát
Những giấc mơ đêm [C] vàng
2. Gục [C] đầu trong quang bóng tối
Cầm [G7] đàn dây chưa muốn [C] nối
Vườn địa [G7] đàng Adam
trái cấm trên tay còn [F] tươi
Bàng hoàng trông theo chiếc bóng
Nhạt nhòa tan trong khói [C] sóng
Một [G7] vì sao sa trên không, biết [Dm] đâu
ĐK: [Dm] Lời tự tình từ đây
Cũng [F] Mặc tình tự mà [C] thay
[F] Khi xưa em không [G7] hứa
Nghĩ [E] tại đôi mình còn [Am] chưa
[Dm] Buột miệng hỏi thực [G7] hư
Cũng [Em] sợ tình ta tan [C] vỡ
Người [C] đàn mang theo tiếng hát
Để [G7] lại bao nhiêu mất [C] mát
Đèn [G7] màu rưng rưng chớp [C] tắt
Bâng khuâng [F] vầng trăng
Một [F] dòng sông trăng vỡ nát
Đã huyền thoại qua tiếng [C] hát
Từng dãy thiên hà tinh [A] tú
Lung linh trên [Dm] trời cùng nguyện ước
[C] Chờ một vì sao đổi ngôi
[D7] Chờ cho thú đau [G7] thương
Lênh đênh chơi [C] vơi
Cuốn [Dm] trôi tình [G7] gần
Bỗng quá [C] xa xôi