Đêm giã từ Đà Lạt – Trần Quan Long thơ Hoàng Ngọc Ẩn
Đánh giá
1. [C] Năm nay xứ lạnh giao mùa [F] sớm
Gió lạnh đêm tàn đã thoáng [C] qua
[F] Trong ánh đèn đêm đêm ngà [G] nằm
Ngậm ngùi ta nhớ chuyện xưa [C] xa
[C] Ta đã say mê điệu nhạc [F] buồn
Ðàn lên người nghệ sĩ cô [C] đơn
[F] Hát lên tiếng hát buồn xưa [Dm] cũ
[G] Ðể gợi lòng người thương [C] nhớ thương
ĐK: Vẫn ánh đèn [F] đêm đêm ngà ngọc
[Dm] Ai dìu [G] ai qua bước lâm [C] thôn
Ðàn [F] ai réo rắt từng [G] cung bậc
Ai oán chi ai điệu rã [C] rời
Xin được mời em một bản [Dm] này
[G] Rồi mai hai [C] ngả sẽ chia tay
Rồi mai trên nẻo đường sương [Dm] gió
[G] Kỷ niệm vơi đầy trong mắt [C] say
3. Ðà Lạt về khuya sương xuống [F] lạnh
Vai gầy nghe thiếu một vòng [C] tay
[F] Bờ môi thèm thuồng từng hơi [G] ấm
Nỗi nhớ niềm thương chất ngập [C] đầy