Để lại cho em – Phạm Duy thơ Nguyễn Đắc Xuân
Đánh giá
1. Ðể lại cho [A7] em này nước non [Dm] mình
Ðể lại cho [Dm7] emmột nước đẹp [Gm] xinh
Một miền oai linh hiển [Dm] hách
Chỉ còn dư vang thần [Bb] thánh
Ðể lại cho em hèn [A7] kém của anh
Ðể lại cho [A7] em cuộc sống mệt [Dm] nhoài
Ðể lại cho [Dm7] em hồn nước tả [Gm] tơi
Ðường đời quanh co kẹt [Dm] lối
Lòng người không căm giận [Bb] dỗi
Ðể lại cho em tội [A7] lỗi qua [D] rồi
Nhưng [D] em thương anh thương anh cho nước phải giật [A] mình
Nhưng [C#m] em thương [A] anh, thương anh cho [Bm] tình lên sức [D] sống
Nhưng [Em] em thương anh thương anh cho [G] tủi hờn đi [Bm] xuống
Nhưng [D] em thương anh thương anh cho [G] niềm kiêu hãnh vươn [D] lên
2. Ðể lại cho [A7] em một nước phân [Dm] lìa
Ðể lại cho [Dm7] emmột giống nòi [Gm] chia
Hận thù nhân danh chủ [Dm] nghĩa
Bạo tàn vênh vang bề [Bb] thế
Để lại con tim nhỏ [A7] bé của anh
Ðể lại cho [A7] em giọt máu dân [Dm] lành
Ðể lại cho em từng nấm mồ [Gm] xanh
Chập chờn bay trong bại [Dm] thắng
Ngọn cờ khăn sô mầu [Bb] trắng
Ðể lại cho em một [A7] bãi sa [D] trường
Nhưng [D] em thương anh, thương anh cho súng phải thở [A] dài
Nhưng [C#m] em thương [A] anh, thương anh cho [Bm] tầu bay khóc [D] với
Nhưng [Em] em thương anh thương anh cho [G] lựu đạn im [Bm] tiếng
Nhưng [D] em thương anh, thương anh cho [G] đường vũ khí qua [D] tim
3. Ðể lại cho [A7] em cảnh khó quê [Dm] nghèo
Dù rằng ruộng [Dm7] ta mầu mỡ phì [Gm] nhiêu
Một bàn tay thơm mùi [Dm] đất
Thành bàn tay hoen mầu [Bb] xám
Ðể lại cho em một [A7] tấm lòng tham
Ðể lại cho [A7] em thành phố lên [Dm] đèn
Bọn người tranh [Dm7] nhau một đám bụi [Gm] đen
Lệ buồn rơi trong tửu [Dm] điếm
Gửi người gian nan tiền [Bb] tuyến
Ðể lại cho em giả [A7] dối đê [D] hèn
Nhưng [D] em thương anh, thương anh em đón nhận gia [A] tài
Nhưng [C#m] em thương [A] anh, thương anh ta [Bm] cùng gom sức [D] mới
Nhưng [Em] em thương anh, thương anh [G] xin nhận lời tranh [Bm] đấu
Nhưng [D] em thương anh, thương anh đi [G] tìm lối [A] thoát cho [D] nhau