Đất nước mình ngộ quá phải không anh? – Ngô Tín thơ Trần Thị Lam

Tone

Đánh giá

 

1. Đất nước [Em]  mình ngộ [Am]  lắm phải không [Em]  anh?

Bốn ngàn [Am]  năm mà [D]  dân chưa trưởng [Em]  thành

Bốn ngàn [Bm]  năm mà [C]  vẫn còn bú mớm

Trước những bất [Bm]  công vẫn không biết kêu [Em]  đòi

 

Đất nước mình lạ [Am]  quá phải không [Em]  anh?

Những chiếc [Am]  bánh chưng [D]  vô cùng kì [Bm]  vĩ

Những dự [C]  án và [B7]  tượng đài nghìn tỉ

Sinh mạng con người như cái móng [Em]  tay

 

ĐK: Đất nước [Am]  mình buồn quá phải [Em]  không anh?

Biển bạc, rừng [Am]  xanh, cánh đồng lúa [Em]  biếc

Rừng đã [C]  hết và [Am]  biển thì đang chết

Những con [B7]  thuyền nằm nhớ sóng khơi [Em]  xa

 

2. Đất nước mình thương [Am]  lắm phải không [Em]  anh?

Mỗi trẻ sinh [Am]  ra đã [D]  gánh nợ [Em]  nần 

Di sản cho mai [Bm]  sau có [C]  gì mà trang [Am]  trải

Đứng trước năm [B7]  châu mà không phải cúi [Em]  đầu

 

Đất nước [Em]  mình rồi [Am]  sẽ về [Em]  đâu?

Anh không biết em làm [B7]  sao biết [Em]  được

Hỏi trời [Am]  xanh, gửi người sau, người [Em]  trước

Ai trả lời [B7]  dùm đất [C]  nước sẽ về [Em]  đâu