Danh Phận – Dickson Nguyễn – Phạm Anh Duy
Đánh giá
Ai gieo niềm [Am] tin, trên đôi hàng [G] nước mắt
Những đêm [F] mơ ngày đông đã [Em] phai tàn dần...
Ai gieo bình [Am] yên, tan theo màu [G] sương khói
Để lá [F] hoa rơi rụng tả [Em] tơi bước chân em về cổng trời ngập [Am] gió
[G]
Dường như đã có [Am] ai hứa sẽ một ngày thuyền [G] đẹp sang đưa
Vậy mà thật [F] ra sau lưng người ta chính [Em] là kẻ đa tình
Một tình [Am] yêu mông lung mơ hồ theo [G] gió mênh mông
Biết bao nắng [F] hạn trách em loài [Em] hoa...
Dường như đã có [Am] ai hứa sẽ một ngày thuyền [G] đẹp sang đưa
Vậy mà thật [F] ra sau lưng người ta chính [Em] là kẻ đa tình
Một tình [Am] yêu mông lung mơ hồ theo [G] gió mênh mông
Biết bao nắng [F] hạn tách em loài [Em] hoa dại chẳng thơm ngát nên nào [Am] Danh Phận
Ai gieo tình [Am] yêu, ghi sâu vào [G] nỗi nhớ
Trách tâm [F] tư ngổn ngang giữa [Em] đêm bồi hồi
Ai gieo vần [Am] thơ, canh ba còn thương [G] nhớ
Đành ngóng [F] trông mỏi mòn người [Em] đâu giấc mơ ân tình đành lòng phôi [Am] phai
[G]
Dường như đã có [Am] ai hứa sẽ một ngày thuyền [G] đẹp sang đưa
Vậy mà thật [F] ra sau lưng người ta chính [Em] là kẻ đa tình
Một tình [Am] yêu mông lung mơ hồ theo [G] gió mênh mông
Biết bao nắng [F] hạn trách em loài [Em] hoa...
Dường như đã có [Am] ai hứa sẽ một ngày thuyền [G] đẹp sang đưa
Vậy mà thật [F] ra sau lưng người ta chính [Em] là kẻ đa tình
Một tình [Am] yêu mông lung mơ hồ theo [G] gió mênh mông
Biết bao nắng [F] hạn tách em loài [Em] hoa [Am] Danh Phận