Đà Lạt mù sương – Hoàng Cầm thơ Hoàng Ngọc Ẩn
Đánh giá
1. Hồn em lỡ [Am] tơ vương
Khung trời buồn [Dm] Đà Lạt
Khung trời mờ hơi [Am] sương
Gió rừng về hiu [G] hắt
Nghe lòng chừng [C] quặn thắt [Am]
2. Bây chừ một [Dm] mình em
Lần qua từng [F] phố vắng
Bước chân vang âm [E7] thầm
Mà nghe chừng cay đắng
Mà nghe lòng đắng [Am] cay [E7]
ĐK: Ngày [Am] xưa ngày xưa mình chung đôi
Bây [F] chừ bây chừ chia [Dm] hai lối
Ngày xưa ngày xưa môi kề [G] môi
Ngày xưa mình chung [C] lối bây giờ xa vời [E7] vợi
3. Dù anh đã xa [Am] xôi
Em vẫn hoài ngóng [Dm] đợt
Đà Lạt, Đà Lạt [Am] ơi
Còn mình em tiếc [E7] nuối
Biết bao giờ cho [Am] nguôi