Chuyện Loài Cỏ Đêm – Đan Phượng – Hoàng Trang

Tone

Đánh giá

 

Tôi kể một câu[A] chuyện

Chuyện loài cỏ[F#m] đêm sống trong vùng tăm[C#m] tối.

Chuyện thật xa[D] xưa,bây giờ tôi còn[Bm] nhớ

Xin[E7] kể cùng [A] người nghe

Ngày[F#m] xưa nơi một [C#m] thôn nghèo,

có đôi nhân[F#m] tình sống thật là ấm[E7] êm.

Nàng bán hàng ngược [E7] xuôi mãi lo cho[E7] chàng

vùi mài [A] sử kinh.

 

Năm ấy nhà vua[A] truyền mở hội khoa[F#m] thi

kén thêm người tài[C#m] đức

Nàng vội lo[D] toan cho chàng lộ[Bm] phí

để [E7] lên đường [A] dự thi.

Ngày[F#m] đi tay cầm tay[C#m] buồn

biết bao nhiêu[F#m] lời hứa hẹn thề sắc[E7] son.

Anh hứa ngày vinh[E7] quy sẽ không

phụ ơn nàng khổ nhọc[A] ngày đêm.

 

Thế rồi ngày tháng[D] trôi nơi kinh thành xa[A] xôi,

chàng đi mãi không[A] về.

Quê nhà nàng trông[D] ngóng hun hút bóng tin chàng,

nên buồn đau [A] héo hon.

Thế rồi một ngày[D] kia, tin từ kinh đô[A] báo

Trạng nguyên về quê[E7] nghèo, đón người xưa dấu[Bm] yêu,

nhưng khi về [D] đến thì nàng

mới chết hôm[E7] qua sau những ngày tháng[A] đợi chờ

 

Thương xót người chung[A] tình,

chàng bèn truyền[F#m] xây mộ nàng bằng đá[C#m] quý.

Được một đêm[D] sau, ngay trong lòng

[Bm] đá bỗng[E7] mọc loài[A] cỏ xanh.

Lạ[F#m] thay khi màn đêm [C#m] tàn lúc sao mai[F#m] mọc

bỗng loài cỏ héo[E7] hon, hôm sau lại xanh

tươi nên người ta[E7] gọi chuyện loài [A] cỏ đêm