Cánh hoa tàn phai – Vân Quang Long
Đánh giá
1. Từng đêm [Em] thâu hồn anh ngỡ [D] như tình em còn [C] đây
Nhìn đêm [Em] trôi thầm nghe tiếng [D] chân lẻ loi bước [C] về
Ngày em [G] xa bên hiên tiếng mưa [Am] rơi
Anh nằm [C] ôm bao nhiêu kỷ niệm [Em] yêu
Tìm quanh [C] căn phòng xưa mà [D] sao lặng im vắng [Em] lạnh.
2. Giọt mưa [Em] rơi vào tim chợt [D] nghe lạnh căm hồn [C] anh
Cầm trên [Em] tay nụ hoa ngày [D] nao giờ đây úa [C] phai màu
Nào ai [G] biết yêu thương có phai [Am] phôi
Khi tình [C] em xa xăm mãi phương [Em] trời
Từng đêm [C] thâu ngồi ôm niềm [D] đau
Mà người xa chốn [Em] nao.
ĐK:
[G] Sao nỡ [Am] đành [C] xoá ân [Em] tình
Gối chăn [C] xưa lạnh căm từng [D] đêm gọi em [G] mãi [B7]
[C] Sao nỡ [D] đành [Am] bước xa [Em] vời
Cánh hoa [C] yêu ngày xưa giờ úa [D] phai theo bước chân [Em] người.
* [C] Mãi cất bước trong cơn [D] mưa lang thang phố xưa tìm [Em] em
[C] Em nơi đâu có hay [D] chăng yêu thương xưa anh còn [Em] vương
[C] Sao nỡ [D] đành [Am] xoá ân [Em] tình
Gối chăn [C] xưa lạnh căm từng [D] đêm gọi em [G] mãi [B7]
[C] Sao nỡ [D] đành [Am] bước xa [Em] vời
Dù cho [C] cánh hoa có phai [D] phôi nhưng anh luôn chờ [Em] em.