Cà phê một mình – Ngọc Lễ
Đánh giá
Sáng [Dm] nay cà phê một mình
Sài [Gm] Gòn chợt mưa chợt [Dm] mưa
Nhớ em bao nhiêu cho [A7] vừa [Gm]
Em ơi! Em ơi!
Sáng [Dm] nay nghe mưa quanh mình
Trời [Gm] chợt lạnh như mùa [Dm] đông
Những cơn mưa rơi ơ [A9] thờ
Rớt [E7] trên cuộc tình mong [A] manh. [A7]
Anh đã [Dm] đi một ngày mưa [Gm] buồn
Cơn gió [Bb] đông lạnh đầy đôi [Dm] tay
Anh đã [G] đi để lại nơi [Dm] này
Đôi mắt [G] nâu ngồi buồn xa [A] xăm. [A7]
Như cánh [Dm] chim lạc về phương [Gm] nào
Theo bước [Bb] chân một ngày mưa [Dm] bay
Anh đã [G] đi để lại nơi [Dm] này
Cơn gió [G] đông còn buồn mênh [A7] mông.
Sáng [Dm] nay mây thấp trên đầu
Từng [Gm] giọt cà phê ngọt [Dm] đắng
Biết em nơi đâu bây [A7] giờ [Gm]
Em ơi! Em ơi!
Sáng [Dm] nay ngồi khóc một mình
Từng [Gm] giọt sầu rơi lặng [Dm] lẽ
Biết anh ra đi thật [A7] rồi
[Gm] Ơ [Dm] hờ.